Friday, September 20, 2013

cơn gió mang tên bất chợt

Hôm nay thứ 5, vừa kiểm tra môn OS xong, nhẹ nhõm quá quyến định biến đêm nay thành do-nothing-night. Nấu ăn hả, làm biếng quá, đồ ăn cũng còn miếng trong tủ lạnh. Rửa chén hả, hẹn em hôm sau thứ 6 đẹp trời. 
Nói tui bị điên đi, không hiểu sao hôm nay coi lại clip Mark với Lexie cái muốn chải nước mắt ghê. Cuộc đời ngoài kìa còn quá chừng người đang phải đương đầu với hàng đống thứ khủng khiếp hơn, vậy mà tui chải nước mắt vì 2 con người thậm chí không thật sự tồn tại. Câu chuyện của hai người này kết thúc là câu chuyện làm tui cảm thấy hụt hẫng nhất show. Shonda Rhimes có biết cô ấy đã làm tan vỡ biết bao nhiêu trái tim của fan girl không?
Hôm nay Yến gọi điện hỏi hay là nó qua dự graduation của mình. Mới nghe hết hồn phải hỏi lại, ủa mới nói gì vậy, nghe không rõ. Chuyện này nằm ngoài dự đoán tại vì nếu nó đi dự tức là tui phải đi làm lễ, chứ không lẽ hai đứa dắt tay nhau đi vô gym ngồi trên bleachers rồi tui quay qua, đó, lễ tốt nghiệp trường Thảo là như vậy đó Yến. Không biết nữa, về việc đi lễ tốt nghiệp, tui cảm thấy nó lùm xùm sao đó. Tui thấy đáng lí ngày như vầy, có gia đình bạn bè thân thiết ở kế bên thì sẽ vui ơi là vui, nhưng mà tui không có ai hết ở đây, nên thôi tạm biệt. Nói như vậy cũng không công bằng với những người tui hay hang out như Sasa, anh Bá, Cường...tui rất quý những con người đó, những đêm chơi board games sẽ rất vui. Tui nói thiệt sau này tui sẽ nhớ những lần tụ tập lại ăn uống chơi games tới khuya đó, nhưng mà đó mãi mãi là những người tui quý chứ không thể thành an extension of home. 
Đôi khi suy nghĩ, cuộc sống ở Mĩ sẽ như thế nào nếu không có sự tồn tại của laptop. Cảm giác mình nhìn mặt ẻm còn nhiều hơn nhìn mặt người ta. Những lúc rảnh rỗi, chỉ muốn nằm phè trên nệm và làm hàng tỉ thứ  vô dụng mất thời gian trên máy: stalk người  trên facebook (không sao, tui biết mình hơi creepy), đọc những thứ nhảm nhí nhưng mắc cười vô cùng trên buzzfeed, có thể lên 19day nếu đã ra số mới, đọc truyện tranh nếu những truyện đang theo dõi đã ra chương mới, mò ra một cái phim nào đó hoặc là rất buồn hoặc là rất zui để nằm coi hoặc là khóc cho sạch mắt hoặc là cười cho gió vô đau bụng. Hỏi lại lần nữa, cuộc sống ở Mĩ sẽ như thế nào nếu laptop không tồn tại? Không biết, mà chắc là thảm lắm đó. Gì mà sinh viên Computer Sci mà không có laptop, nghe cũng mất hình tượng rồi.
Bây giờ nói gì ra cũng nghĩ là sắp về nhà rồi, còn 3 tháng cuối cùng ở nước Mĩ này thôi nhưng mà tự nhiên cái cuối học kì, nhận được tin sét đánh cái bẹt, Thảo đã fail một lớp nào đó, trời ơi, câu chuyện này nói ra nghe rất mắc cười nhưng nhân vật chính của câu chuyện thì không có cười nổi mà. Hi vọng câu chuyện cười này sẽ không xảy ra, và tui không phải mắc kẹt ở nước Mĩ vì bị rớt. Để tui tự chúc tui may mắn luôn: good luck. 
Thiệt ra mà nói thì đêm đã khuya mà những gì xảy ra trong cuộc sống dạo này cũng không có gì nổi bật, nên thôi đành dừng bút tại đây
P.S: hôm nay tui bị bất chợt nên tui đã nộp đơn vào intel và misfit và cũng không quan tâm khi nào sẽ có thư hồi âm haha. Có thì vui với đời, không có thì an với lòng, về Việt nam tính kế sinh nhai tiếp, vậy thôi.

No comments:

Post a Comment