Buổi sáng mở cửa bước ra khỏi nhà, thấy xác mấy con ve sầu ngay bậc cầu thang, lòng thầm nghĩ "vậy là mùa hè đã hết rồi ha, mà sao còn nóng muốn chết vậy ha", xong lật đật đi-bộ-nhanh ra để trễ shuttle.
Trong bếp có một con dế đang trốn ở ngóc ngách nào đó. Sáng làm cái sandwich trét nutella ăn nghe nó kiu crit-crit-crit thiệt là dễ thương làm buổi sáng dậy sớm nghe cũng thanh bình ghê, chỉ có điều không biết ẻm đã chết chưa hay còn sống được bao nhiêu ngày nữa.
Tui thích đêm mùa hè mê tơi. Những buổi về nhà chiều chiều hít thở cái không khí đã nguội bớt nắng mặt trời, mấy cơn gió thoảng qua và vài tiếng côn trong còn sót lại, chỉ muốn hít căng lồng ngực mình tất cả âm thanh và ánh sáng đó để giữ trọn mùa hè trong lòng mình. Mùa hè mùa hè, không có gì đã xảy ra hết mà sao tất cả mọi thứ cuối cùng thuộc về mùa hè đều cứ làm mình muốn chặc lưỡi một cái đầy nuối tiếc. Mấy chiếc lá trên những tán cây ngay sau lưng thư viện đã chuyển thành màu đỏ. Bữa trước đứng dựa lưng vào kệ sách nhìn ra thấy cái gì đỏ quá chừng tui đã tự hỏi "ủa mấy cây này ra trái hả ta" nhưng mà không phải, mấy cái cây này chỉ biết ra lá nở hoa chứ không biết ra trái, chỉ là mùa thu đang lững thững đi tới vậy thôi à. Chả biết có ai đã nhìn thấy những chiếc lá đỏ đó chưa, nhưng coi như chưa đi, cho tui tự nhận tui là người nhìn thấy mùa thu đầu tiên.
Lẹ ghê chưa, mới đó đi học được 3 tuần. Rồi hết 13 tuần tiếp theo là bắt đầu đóng thùng tất cả cuộc sống ở đây lại rồi ngồi máy bay về nhà rồi đó. Nước Mĩ sắp nằm lại thiệt xa sau lưng thiệt rồi, trong lòng cảm xúc chắc có một tá. Cảm thấy có chút tự hào vì kết quả học tập, nhất là sau những lần làm projects tóc muốn dựng đứng lên vì tưởng sắp bị điên. Cảm thấy háo hức sắp được về nhà, không kịp Christmas nhưng cũng kịp cuối năm để bước chân qua năm mới một cái, không phải lại thắt thỏm chờ đến ngày xách vali đi tiếp. Cảm thấy hồi hộp, không biết mất bao lâu mình mới hoàn toàn thích nghi và thật sự "settled in". Cảm thấy lo lắng, tất cả những mong muốn dự định mình có làm được hay không. Cảm thấy "sứt mẻ" một miếng trong lòng, trái tim có vẻ sắp bỏ lỡ một nhịp, biết bao giờ gặp lại người "the rightest of all so far". Cũng muốn nói là người tui thương, cũng muốn thương thiệt nhiều mà không có đủ thời gian và cũng không có ai đủ can đảm để just to have fun for now, nên thôi tui sẽ cứ thích cho tui vui vậy thôi.
Sáng này học lớp Operating System đi ra cùng lúc với BJ cái xong vừa đi vừa nói chuyện, catch up một hai thứ trong đời người kia. Đến lúc gần tới building để học Graphics cái BJ hỏi ủa giờ đi bộ về nhà luôn hả, cái tui nói, không phải đi hoc lớp Graphics, xong BJ nói, thôi để đi chung tới building đó luôn. Lâu lắm lắm luôn rồi không nói chuyện mà sao cũng được ghê. Tui bị thích những chuyện mà người khác làm vì tui lắm, ví dụ như là vì tui nên đi chung tới lớp học, vì tui nên mua cuốn sách tui muốn đọc, vì tui nên sẽ làm cái này làm cái kia, vậy đó...
Nói chứ 13 tuần cũng là 13 tuần, đâu phải tui ngồi không rồi tui xách đít đi zìa được. Tui phải học bài, làm bài, viết code và đến thư viện mỗi ngày nữa. Nhắc tới cái thư viện làm cũng nghĩ, 2 năm trời ngày nào từ thứ 2 đến thứ 6 cũng ở đó 4 tiếng, mai mốt không lên thư viện nữa lỡ nhớ sao trời. Thư viện trở nên thân thuộc ghê luôn, mấy bữa lấy giờ làm ra ngồi coi bài, ngày nào cũng ăn trưa ở đó, lâu lâu có bánh kem cái được ăn ké, rồi những kệ sách mình hay dựa vô để nhìn ra ngoài nữa,...Cái góc nhìn ra ngoài đó là nơi trốn bí mật của tui, có stress hay không có stress tui cũng muốn đứng lại và nhìn ra khu khuôn viên có những tán cây và bàn ghế sắt (tự hứa hôm nào sẽ chụp hình khung cảnh này). Buổi chiều lớp học thưa dần hoặc những lúc mọi người đều ở trog lớp, mọi thứ yên tĩnh hơn, người ta đi đứng cũng chậm rãi hơn, và có một cái gì đó không biết nữa, giống như ánh sáng lúc này trở nên dịu dàng hơn hay sao đó mà khu commons bao quanh bởi những lớp học này tỏa ra một thứ không khí rất dễ chịu. Nói theo một nghĩa nào đó, khung cảnh này có thể được coi là sanctuary của mình.
Mấy con ve sầu lợi hại quá đi, chỉ nhìn xác của tụi nó mà mình viết blog trôi chảy ghê. Mùa thu, chừng nào em tới thật sư vậy, tới lẹ cho mặc mấy cái áo tay dài coi.
Lời hứa số hai trong entry này với lòng mình, cuối tuần này sẽ thử làm sea salt jasmine tea. Mà nói thiệt, hứa với ai chứ hứa với lòng mình dễ xù lắm.
Thôi bye nha!
Friday, September 6, 2013
Friday, August 2, 2013
"it's just all in my head"
Mới gặp JL hồi chiều. Ổng rảnh quá ko có gì làm lái xe 20' lên trường ngồi nói chuyện 2 tiếng rưỡi rồi đi về, xách theo bịch green tea kitkats mình cho ổng và cầm theo con chim mình xếp bằng tờ paper towel mấy lúc hai đứa ko ai nói gì. Ổng còn high sau chuyến đi. Mà cũng phải, San Fran exciting thấy mồ, có chán tới thấy thương như Saint Louis đâu. Lúc ổng ngựa ngựa ko kể chuyện ổng tính kể cho mình nghe rồi kiu "it's not the right time yet", ổng có biết là lúc đó mình cũng ko biết là tim mình đang đứng lại hay đập nhanh hơn một tỉ lần ko vậy. Bản thân biết rõ ràng là thật ra ổng chỉ xạo xạo thôi, nhưng mà trong một vài giây, đầu óc cũng đã kịp liên tưởng tới cái điều điên rồ nhất. Mệt quá đi, đừng làm tui đau tim nữa.
Chắc JL đang nghĩ mình bị điên khi mình nói mình không muốn jump in relationship and dont want to get married ever. Làm sao để nói ra là "ko, thực ra tui muốn nói là tui chưa hết thích anh" rồi ra sao thì ra. Nói thiệt, muốn học lẹ xong rồi nhà trong căn phòng có máy lạnh mát mẻ, trùm mền lại, ngủ một giấc dài, tỉnh dậy không nhớ JL đã từng tồn tại trong cuộc đời mình hay chưa. Saint Louis nơi tui chỉ là một con bé sống không được "đầy" cho lắm cũng sẽ trở nên hư ảo. Sao không gặp nhau ở một thời điểm nào đó và một không gian nào đó mà tui sống "sung" hơn, sôi nổi hơn và giống mình nhiều hơn. Một số ít phần trăm nào đó về bản thân tui bị đi lạc ở đây tui không tìm thấy được. Nhưng có lẽ như người ta nói, người đã gặp là người nên gặp. Và có lẽ như ổng nói, biết đâu khi về nhà và settled in lại rồi tui sẽ gặp ai đó và fall in love and everything will be just fine. Chỉ có điều lúc này, tui muốn lúc đó, lúc mà tui ổn định rồi đó, người tui gặp, bằng một điều hoang đường nhất, là ổng.
Tui sẽ coi 4 tháng còn lại sự thinh thích của tui nó tới đâu. Chúng ta sẽ không cãi nhau vì có làm gì cùng nhau để có gì xảy ra và cãi nhau. Chúng ta cũng sẽ không hẹn hò hay nắm tay vì không ai muốn hẹn hò với người 4 tháng sau sẽ đi mất hút. Chúng ta sẽ cứ lãng đãng ở một mức lưng chừng, kiểu như tui còn thích anh không biết anh có bao giờ thích tui. Tui sẽ bị điên, sẽ nói ra những điều nhảm nhí tức cười. Tui sẽ than thở, vì chết lên chết xuống với môn Operating System và cũng vì trời ơi, đôi khi tui cũng sợ tốt nghiệp xong không biết cuộc đời sẽ như thế nào nữa. Anh cứ ngồi cười thoải mái đi, tui sẽ kiu anh shut up hay mean quá vậy thôi. Cho đến khi 4 tháng kết thúc, khi mà tui đóng thùng tất cả đồ đạc và chuẩn bị cầm tấm vé một chiều ra sân bay, hi vọng tui được nghe anh nói là anh sẽ nhớ tui và rồi sau đó, anh nhớ tui thiệt nhưng rất tiếc, tui đã ở cách anh 12 tiếng xa xôi. Khả năng rất-rất-rất lớn là chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Có thể chúng ta sẽ giữ liên lạc một thời gian, sẽ vẫn kể cho nhau nghe cuộc sống của nhau nhưng rồi nửa vòng trái đất là một khoảng cách xa, rất xa, biết bao nhiêu chuyện sẽ xảy ra và đẩy chúng ta ra cũng xa như vậy. Ít lâu sau đó, người này sẽ hoàn toàn biến mất đối với người kia.
Tất cả những điều này chỉ là đang diễn ra trong đầu tui. Tui không thể lên kế hoạch được gì. 4 tháng cứ đến và sẽ đi. Tui sẽ tin rằng, tui đã gặp anh vì tui nên gặp anh. Anh đã từng nói ước gì anh đã bắt chuyện với tui sớm hơn, nhưng mà anh biết đó, rốt cuộc thì chúng ta cũng đã xảy ra trong cuộc đời nhau. Sau này và sau này, không biết anh sẽ dọn đến ở ngóc ngách nào của nước Mĩ, đừng quên bỏ cuốn 1q84 vào một cái thùng carton nào đó anh sắp đóng gói theo. Đối với tui, đó luôn là cuốn sách có người buổi sáng đi mua vì tui.
:)
Sunday, July 14, 2013
little recap
21 years. 1 month. 9 days.
I haven't gotten used to being 21 yet. Like if someone asked me how old I was, I would probably still say "I'm 20" and then "ooops, 21". How did we get here?
I know that question has been coming out of my mouth quite often a lot lately, but seriously, how did we get here? When I first arrived it Saint Louis 3 years ago and spent the first night by myself in the apartment 736, I thought to myself "so, here they come, the next 4 years huh". I still love that apartment as ever. It was so homie that I actually felt sad that I had to move to another place. I've never had that cozy feeling at all the places I've moved to again. They all feel unsettling and temporary.
I'm excited to be heading towards that no-longer-a-student-life. Along side with being terrified, of course. I've been a student my whole life. And teachers/professors always have a saying like "when you grow up..." or "in the real world..." and we're always wondering what it's actually like, how the real world is going to be and who we are going to be in that world. Now it has come so close or, we have come so far and I don't know if it's just me but I feel like everything is just about to start. What kinds of things, I don't know but there surely is a start. I'm still scared of the unknowns, but of all the unknowns, there must be fun and excitement, and I can't wait to see what will happen, or what I will make happen when I get out into the world that once seemed like a far far away land.
I kinda don't really have any stories to tell right now. Just summer class and work at the library, not really doing anything else. I started watching Grey's again today and mann, it feels good. Kinda excited for the next semester, even though I've heard Operating System will be a living hell but oh well, last semester, let it be the final battle of projects. Oh, and I've been exercising everyday for 18 days, except for those days that I got home late from night class. I try to stick with it for as long as I can this time, at least until the end of the summer 'cause I don't know how busy I will get when school starts yet.
About JL, I don't think he'll ever ask me out. He probably doesn't think of me that way. Maybe, we're just going to be friends who have long conversations on fb. It sounds really lame. I mean it's not even texts, it's fb. If we were actually living halfway around the world to each other now (which we soon will), it would be totally fine and actually kinda sweet too if we could still have good talks even though being far apart, but we are here now and I can't help but admit it's a little lame. Don't get me wrong, conversations are fun though. It's just the fact that it's fb that makes it sound lame.
Sasa will be back from visiting anh Ba on Tuesday and her mom's arriving on Wed. We're going to have haircuts on Thursday at 9 in the morning, which is really really really early for me in the summer now. Also, project is due Thurs midnight and my professor hasn't gotten back to me to clarify my question yet. All the functions are pretty much done but I need his clarification so that I can connect everything together and start testing. It was a little bit too easy that it actually makes me nervous.
I'm going to get off, brush my teeth, wash my face and get ready for bed. Will bring laptop to room and watch another episode of Grey's and then hopefully I'll fall asleep. My sleeping hours have been terribly off lately and I dont want to get stressed out at like 4-5 in the morning wondering why sleep hasn't come yet 'cause that is the worst stress for me.
Night night!
Sasa will be back from visiting anh Ba on Tuesday and her mom's arriving on Wed. We're going to have haircuts on Thursday at 9 in the morning, which is really really really early for me in the summer now. Also, project is due Thurs midnight and my professor hasn't gotten back to me to clarify my question yet. All the functions are pretty much done but I need his clarification so that I can connect everything together and start testing. It was a little bit too easy that it actually makes me nervous.
I'm going to get off, brush my teeth, wash my face and get ready for bed. Will bring laptop to room and watch another episode of Grey's and then hopefully I'll fall asleep. My sleeping hours have been terribly off lately and I dont want to get stressed out at like 4-5 in the morning wondering why sleep hasn't come yet 'cause that is the worst stress for me.
Night night!
Monday, June 17, 2013
Wednesday, June 5, 2013
Những ngày tụi mình ngừng lắng nghe, nên cũng không biết phải kể gì nói gì.
Nỗi hoang mang to đầy trước mắt, những ngày tháng hai mươi mấy là những ngày tháng sẽ cứ cảm thấy lo lo sợ sợ một cái gì đó trong lòng mà không biết phải nói ra như thế nào cho chính xác, cho người nghe hiểu rốt cuộc mình đang lo cái gì, sợ cái gì. Hoặc cũng có thể chẳng có gì, chỉ là cơn hồi hộp cố hữu của những người vừa mới trở thành người lớn.
Nói là sẽ để lại sau lưng lúc mình còn 20 tuổi nhưng mà đâu có được. Nhưng mà cũng có nghĩa là những cảm giác tốt đẹp khi mà người này làm gì cho người kia và ngược lại sẽ lan tỏa giữa tháng năm của hai con tuổi.
Chào 21. Bắt tay đi, mình sẽ đối xử tốt với nhau nhé.
Monday, June 3, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)