Thursday, December 27, 2012

"we'll be fine i'm sure"

The truth is, it just struck me how some people's existences have been gradually fading in my life. I don't know how many times I've told myself this, but I just wanna spit it out once again, it's amazing how easy it is for people to cut the string of  kinship they once held. Part of me understands that's just how life is, another screaming "I don't get it people!". Life has it own mysteries even though one could grab all the rationality with just one hand, doesn't it?
I've grown into quite a perfectionist. I know. It wouldn't do me no good. For I keep wanting everything the way I want, the way I think to be the best and it makes me an irritating person sometimes. I'm fully aware of all that but I happen to be a stubborn one and for now I kinda don't wanna change the way I live. I'm young, I believe I should make some mistakes. And being young seems to be a good excuse for everything a 20 years old does. I'm 20. Sometimes I feel the yearning to make mistakes arising within me. The yearning to just head forward no matter whatever it is that's waiting ahead of me without thinking too much about all the reasoning laying behind. The yearning to live a life that whenever I hesitate before doing something, I would say to myself "why not?". I mean, why not?
I have good friends. I mean the really good kind of friends. Good thing I have them as friends because I don't really open myself up to anyone. By anyone I'm kinda implying my family. I mean I love them. I am grateful for all the things they have done for me to become the person I am today. I could be a little eccentric, my way of seeing the world could be a little off but I don't find it unpleasant, or should I say, I take pride in it most of the time. Just like how my parents can't fathom why I hardly speak the whole day, I don't understand why they wouldn't let me have my hair dyed or my ears pierced. I'm pretty sure I'm no bad kid though I tend to get difficult and rude sometimes. I've been told to be smart too. What difference another hair color or another hole on my ear can cause to my personality? Another reason to appreciate good friends is that I can air my feelings out. All kinds of feelings: mad, upset, pissed, interested in someone...because I find it awkward to say things like "hey he is so sweet to me" or "I don't know if I like him or not" even to my sister. To think about it, we've never had that kind of heart to heart talk, never shared things in such serious and sincere manners. I'm not blaming when I say what I'm going to say now, but I wished my parents had asked me how my day was at school, who I had made friends with or what we did in school when I was little. I'm so used to keeping things to myself now that if they ask too much, I'll get annoyed. Not on purpose,    it just happens that way. It bothers me too but what can I do? You know, it doesn't matter blood-related or not, you can only open to some certain people who actually listen to and hear what you're saying as well as what you're not saying.
I've been home for one week and a half. It's hot here. Every time I turn on the AC for 17 degree Celsius, people would walk in and make a comment about how freezing it is but seriously it feels like a spring breeze to me. Don't tell me I've been Americanized. I got back from where temperature drops below 0 in winter so don't mind me ok? Everyday I have that feeling I want to do something. Something like taking a bus downtown to see how the streets have changed through the window, then wandering around bookstores to pick out some random books and read non stop until I turn the last page. Or cooking a decent meal so that my parents would believe that I wasn't just bragging when I said I could cook. Say this is one lame excuse I don't care but the heat's been holding me back. Just the thought of walking around downtown under this burning sun rays makes me shiver. My face hasn't gotten much better either so I'm hesitant to go out. Breaking out is no fun and it's a pain not to have nice skin. Ask me how I know? I'm a girl after all.
And not having a schedule for daily basis is pretty boring I must say. I mean it's a better feeling when you wake up and have school or work to rush to. You know, when you go out and do something, carry on some responsibilities, you find yourself more complete.
Anyways, isn't it too much babbling already?
It does feel good to be able to write about random stuff after a while.
If only I had a story, I would be willing to sit here the whole day to write about it. Seriously.
Too bad I don't have one, so good night for now world!






Friday, December 14, 2012

"so hold my hand I'll walk with you my dear"

Bây giờ là 7.26 tối thứ 6 cuối cùng của học kìa mùa thu.
Đang trùm mền ngồi xếp bằng trên ghế với li trà xanh kế bên. Ừa, dạo này đã uống trà trở lại. Thích black tea sữa tươi mà black tea ở nhà ko có decaf nên uống trà xanh decaf mới thôi tối khỏi ngủ. Chả biết từ khi nào bắt đầu nhạy cảm với caffein, cái kiểu uống thì không có tỉnh mà leo lên giường ngủ thì nằm đó mở mắt tới sáng được luôn.
Giờ này 2 tuần trước vẫn đang nghĩ hôm nay sẽ đi date với Dan, và thậm chí chúng tôi đã nói về điều đó. Bây giờ nghĩ lại vẫn muốn mỉm cười một cái :) Mà rồi cũng khoảng 2 tuần, he không ghé qua chỗ mình trong thư viện những khi he hết giờ làm nữa. He không còn nhắn tin mỗi khi tình cờ gặp trong thư viện nói là thích cái áo mình đang mặc. Và bằng một cách nào đó, 2 tuần mình gặp him đúng 2 lần, mỗi lần đúng 5 giây mặc dù hai đứa ngày nào cũng đi làm. Rồi mình bù đầu bù cổ học bài làm bài mấy tuần cuối, đến lúc thở được thì nhận ra, ồ, người này đã không muốn cố gắng làm mình thích nữa rồi. Mình gửi và nhận vài tin nhắn. Ngồi máy tính đọc truyện tranh xong leo lên giường trùm mền. Chả hiểu tại sao thấy buồn chút xíu khi thở dài tự nói "rồi xong, người ta đã give up". Không có trách him được vì không có gì để trách. Suốt thời gian qua lúc nào him cũng sweet và gentle, chỉ có mình mỗi lần gặp thì cứ thích giỡn giỡn và act cool. Mình bận học, him bận làm. Hôm nay him vẫn làm tới khuya. Bây giờ giả sử mình nhắn tin là mình thích him thì không biết him có trả lời liền được không nữa.
Thật ra mình cũng suy nghĩ về việc thích him chứ bộ. Sau vụ ông Ben mình đã quyết tâm phải cứng cỏi và độc lập hơn. Đến khi mình đã hoàn toàn bình thường vui vẻ thì him nhảy vô đời mình. Nói chứ mình cũng hơi xiêu lòng rồi, chút xíu nữa thôi là mình gật đầu rồi. Mà rồi không ai có thời gian cho ai. Giống hột đậu xanh nằm dưới lớp bông gòn ngày xưa trồng đem lên trường chấm điểm đó, hột đậu sắp tách vỏ mọc giá mà chiều nai chấm điểm rồi nó chưa lên kịp cái nên thôi, đem quăng luôn cho rồi. Chuyện này mình đã nghĩ, giá như bài vở của mình không làm mình tốn thời gian nhiều như vậy, giá như him bớt siêng làm những công việc tới khuya, có thể chúng tôi đã có thể nói chuyện nhiều và biết về nhau nhiều hơn. Có thể hột đậu đã tách vỏ, và mầm giá trắng trẻo đã có cơ hột mọc lên.
Thì ra khi thích nhau, khi quan tâm đến nhau và muốn cho người kia cơ hội, điều cần thiết không phải là hoa hồng hay một đống bông gì khác mà là thời gian. Thời gian để thực sự nói chuyện. Để biết người kia thích màu gì, ghét ăn món gì, sau này lớn lên sẽ làm gì. Thời gian để có thể đi đâu đó. Xem một bộ phim. Đi dạo. Để có thể bước qua những ngại ngần ban đầu và thấy thoải mái với sự hiện diện của người kia bên cạnh mình. Để có nhiều hơn một lần nắm tay và sau đó là nhiều hơn chỉ nắm tay và ôm tạm biệt. Not necessarily have to be certain of how far we could get, but if we could have more time for each other, if we could squeeze each other in any place on our crazily tight schedule, that would show enough. I don't mind squeezing in 'cause then we would be  much closer :) Rốt cuộc, ngoài việc mình biết Dan tên Dan, 19 tuổi, có bao nhiêu anh chị em thì mình không biết gì hơn nữa hết.
Chủ nhật bay rồi. Nghe lòng rộn ràng và xốn xang ghê. Thời gian qua đã bắt đầu thấy nhớ nhà. Nhớ lúc đi giống như là bỏ chạy khỏi một đống thứ ngổn ngang sau lưng và một vài niềm tin sụp đổ, chỉ muốn qua đây học hành một mình, quyết định cuộc sống của mình, sắp xếp lại những thứ mình tin tưởng và cuộc sống mong muốn của mình sau này. Bây giờ đã có thể về nhà nấu một bữa ăn ra hồn cho ba mẹ, chơi với bà Linh và gặp tụi bây cười hốhố. Sau buổi chiều nay nằm trùm mền suy nghĩ chuyện Dan, đột nhiên tao muốn nói là thật cám ơn vì tụi bây luôn dành thời gian cho tao và cho nhao.
Sao tao sợ tao gặp tụi bây xong vui quá tao sẽ chải nước mắt ghê hahhaha.
Yến, tao biết khi bất ngờ tới m sẽ khóc huhu rồi, khỏi nói.
Dan, I'm sorry. For being a little bit prouder than necessary and for not letting you know I almost fell for you.
Vietnam, wait for me!