Friday, October 26, 2012

người bạn mới

Sau một tuần dài suy nghĩ, cuối cùng đã text cho người bạn tên Dan. Người bạn này nhỏ hơn 1 tuổi, làm thư viện phía đối diện nên không bao giờ gặp nhau. Hôm nọ boss mình nhờ students bên đó qua dọn đống sách cũ bên đây và đống sách đó nằm ngay sau lưng bàn làm việc của Thảo nên người bạn này đã bắt chuyện từ đó. Xong rồi một bữa kia đi ra khỏi cái lớp Assembly Language mà không thể nào chán và buồn ngủ hơn, mắt mình từ xa đã tia thấy bản đi từ phía Lucas hall ra, lòng thầm nghĩ "kệ nó, đang buồn ngủ nên làm lơ đây". Mà cái bản thấy mình, cái bản đi kế bên mình hoài. Lòng thầm nghĩ tập 2 "giờ sao trời, gì đi kế bên quài awkward vậy ba". Cái phải giả bộ nãy giờ đang suy nghĩ điều gì dữ dội lắm và đột ngột tỉnh ra nhìn sang bên cạnh thấy nó và say hi. Tội nghiệp, bản nói là thấy nãy giờ rồi mà không biết mình có nhớ bản không nên cũng không dám chào. Xong hai đứa đi đến thư viện, bản hỏi cuối tuần làm gì, mình nói mình phải làm một cái project khủng khiếp lắm, nghĩ đến thôi muốn bịnh cái than thở vài câu với nó cho có vẻ dramatic. Coi bộ con mắt thâm quầng của mình đã phát huy hiệu ứng, bản cứ hỏi mình có ok ko, có doing fine ko, có cần bản giúp không hồi high school bản học vi tính nhiều lắm. Mình thầm nghĩ "nice ghê nhưng mà lớp này senior level bản sao biết gì mà đòi giúp". Câu chuyện tưởng dừng lại ở trước cánh cửa Reference chỗ mình làm trong thư viện nhưng tất nhiên nếu chỉ dừng lại ở đó thì nói làm gì nữa. Lúc xếp mấy cuốn sách ở ngoài ref vô, tự nhiên thấy bản đứng lớ ngớ phía trong, mình cũng bày đặt "what's up?". Bản lại tiếp tục hỏi mình có sao không, xong rồi chìa ra tờ giấy có ghi tên và số điện thoại. Chữ bạn đẹp quá, với lại gặp hôm bữa bản giới thiệu tên mình bị điếc mình nghe là "Ken" nên nhìn chữ "Dan" mình đọc ra DNA và không hiểu đó là gì phải ngước lên hỏi bản ngớ ngẩn như một đứa vừa đui vừa điếc.
Người bạn này....hmmm nói sao ta, thân thiện hơi nhiều. Text gì mà dùng từ ngữ sweet quá làm mỗi lần đọc cái phải trợn mắt lên với chính mình và không biết phải trả lời như thế nào. Gặp mình còn bị cụt ngủn khi trả lời text nữa, chắc bản đang nghĩ mình hững hờ với bản. Nghĩ sao, sáng nay, tính 9 rưỡi dậy sớm ăn cơm trước khi lên thư viện mà rồi chợp mắt 5' thành hơn một tiếng trong vô thức, cuống cuồng bò dậy đi tắm. Mở điện thoại lên thấy 3 tin nhắn: 1 tin dự báo thời tiết của Yến, 2 tin của bạn trong đó 1 tin đến lúc 7h58' và một tin đến lúc 9h23. Cũng hên là đi ngủ đã silence điện thoại mới thôi mình quạo lắm đó, gì mà mới sáng sớm người ta còn ngủ mê mệt đã text good morning, tưởng tượng đt tui mà rung "te te" kế bên tai lúc đó là buổi sáng của tui hết good rồi.
Thật ra project chưa có xong nhưng mà những gì cốt lõi đã nằm ở đó rồi nên bây giờ ok, bình tĩnh lắm. Mỗi lần làm project xong là cảm thấy ham sống ghê, còn cái lúc mà trước khi bắt đầu và lo lắng không biết phải làm như thế nào, thiệt, bế mà không phải dù từ ngữ nào để diễn tả. Mà rồi cuối tuần này có vẻ cũng khá nhàn rỗi, muốn có ai rủ đi coi film ghê. Well, khi nói đến đây trong đầu nghĩ "Dan, rủ tui đi coi film coi. Tui say yes liền đó" hahaha vì bây giờ tui và ông Ben không thể đi xem một bộ film chỉ 2 người với nhau nữa rồi.
Và có lẽ tui cũng đã qua tuổi để thích một người lạnh lùng giống những nhân vật thường thấy trong truyện tranh. Vì dù sao, được quan tâm một cách chân thành cũng thật ấm áp. Chỉ cần đừng giống mấy thằng cha vn dại gái ở đây được rồi, thấy ai dễ thương cũng tơm tớp tơm tớp lại, thật lộ liễu và so uncool.
Nói tới đây thèm bạch tuộc nướng ghê. Hôm bữa nguyên ngày, trong đầu chỉ hiện lên đúng ba chữ "ba tu nu", mà giờ sao, ráng 7 tuần nữa chứ sao. Trong 7 tuần đó, sẽ còn bao nhiêu cái tests và bao nhiêu cái projects nữa. Ôi trời, để được về nhà đâu phải dễ đâu man, tốn nhiều não và nhan sắc quá về Việt Nam không còn vốn liếng gì trơn.
Thôi tui đã thấm mệt nên tui sẽ đánh răng và đi ngủ.
Vì sao cứ thứ 6 tui đi làm là trời sẽ lạnh?
Yến ơi, hãy qua New Jersey và cùng ăn smashed potatoes ngon nhất thế giới.
Những người bạn ở nhà, hãy giữ gìn sức khỏe và học tốt. Hẹn ngày về làm đại tiệc bạch tuộc.
Cheers!






Sunday, October 7, 2012

all we can do is keep breathing

Con bé Diễm đàn em Hoa Lư ngày xưa add mình trên fb. Nó nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay sinh viên năm 2 trường KHXH & NV, khoa Văn học và Ngôn ngữ học. Trời ơi, cái khoa học nghe dịu dàng và dễ thương hết sức. Nghe thôi là đột nhiên có thể tưởng tượng ra con gái khoa đó sẽ như thế nào. Rồi mới nhận ra, cái mình đang học làm người nghe cảm thấy khô khan và cứng nhắc ra sao. Ngày xưa mỗi lần ai hỏi nói ra cảm thấy cool lắm, bởi vì người ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên thích thú, "ồ Computer Science hả?". Bây giờ, vẫn thấy cool, nhưng mà tự nhiên thấy hơi...ngán. Rồi thì công việc sau này của mình là ngồi ịch một chỗ, trước mặt là máy tính và suy nghĩ mãi về một vấn đề sao? Don't get me wrong though, problem solving is fun. Nó buộc mình phải tập trung hết sức lực, suy nghĩ logic và thấu đáo, nhìn nhận một vấn đề ở nhiều khía cạnh và làm việc một cách chi tiết ở mọi ngóc ngách của vấn đề. Ngày xưa học toán, nhìn bài khó mình chỉ muốn quay đít bỏ đi chơi. Bây giờ mình chịu ngồi nhìn vào nó và suy nghĩ. Suy nghĩ suy nghĩ hoài. Lúc đợi nước sôi pha trà. Lúc nằm trên giường đợi giấc ngủ đến. Lúc đứng trong nhà tắm mỗi buổi sáng. Cho đến khi mình nhận ra, hoặc là cách giải quyết vấn đề, hoặc là mình chịu thua.
Mà rồi, dạo này tự nhiên thấy stressed out. Không lẽ mốt đi làm cũng y chang như đi học vầy sao ta. Sao nghe tốn não và sắc đẹp quá. Mình không ngại làm việc, mình chỉ sợ một ngày nào đó sẽ nhìn công việc bằng  ánh mắt mệt mỏi và cảm giác nản nản. Giống giờ nè. Mệt muốn chết luôn. Làm biếng làm projects. Mỗi lần có project mới là không dám làm gì hết, ai rủ đi đâu làm gì cũng chần chừ. Mà phải như nó như là học bài, giải toán đi thì còn lường trước được chừng nào xong. Đằng này, phải ngồi suy nghĩ từ từ, từng chút một, thử hết cách này đến cách khác, and it can take freakin forever. Cuộc đời mình, rồi sẽ đi về đâu nhỉ?
Ngày mai, mình có gặp him không? Nguyên tuần trước, không biết thứ 3 và thứ 5 thì sao, chứ thứ 2 và thứ 4 him đều không đi học, mà bữa nào cũng 3 lớp khó. Việc không nhìn thấy him cả tuần khiến mình lo lắng một chút. Như những người đã từng quan tâm đến nhau. Mỗi lần nghĩ đến đây, câu tiếp theo hiện lên trong đầu là "oh well, kệ him".
Thôi không blog nữa. Mình có thể kệ him chứ không thể kệ mình được. Học bài làm bài đây.
Có biết là 2 tháng 9 ngày nữa là về nhà rồi không?





Monday, October 1, 2012

điều duy nhất đúng trên thế gian

Má ơi lâu lâu tự nhiên cái cũng nghĩ, giá như được có một điều ước ích kỉ cho bản thân, sẽ ước gì mình sinh ra là một đứa con gái cao lớn như mọi người. Mà cũng không cần cao lớn gì lắm nữa, chân dài thêm cỡ 5 phân là mình mãn nguyện rồi. Gì mà 20 tuổi, người bé tí, giống như dậy thì được một nửa cái máy móc bị trục trặc sao đó nên ngưng luôn đến giờ làm điện nước có phần thiếu thốn. Nhìn mình giống mấy đứa thông minh nên không màng đến nhan sắc lắm đó, nhưng trời ơiiiiii, con gái nào mà không muốn xinh đẹp :(.
Mai có project due. Kì lắm, cái function đó test bên ngoài ngon lành rồi mà đưa vô main cái chạy sai ngon ơ, không hiểu nổi và cũng hết sức để muốn hiểu. Thiệt mệt, đang tính mai nộp luôn, chịu mất điểm phần đó.
Hôm bữa thứ 2 ra khỏi lớp Algorithm, cái thấy him ra trước đang đứng giả bộ đọc bảng tin trên hành lang, thấy mình đi tới thì quay lại cười cười xong cái đi bộ chung về nhà. Cái khu Belnor này rất là bàn cờ, nên có hơn một đường đi đến nhà mình. Và đường đi đến nhà hìm trước là một trong số đó. Him bắt mình vô nhà cho bằng được để giới thiệu buddy người mĩtào Alan mà him vẫn hay nhắc đến. Ngày hôm sau, đang ngồi máy tính ở thư viện, đột nhiên có ai vỗ vỗ mình, quay lại và lòng chỉ biết thều thào "trời ơi, thiệt luôn đó hả", mĩtào đứng trước mặt mình, đột ngột đến nỗi mất 5 giây mình mới nhớ nó là ai. Nó nói nhiều một cách không thể tin được. Lúc đứng trú mưa trước thư viện, nó nói riết nói riết và act like bạn thân lâu ngày làm mình có cảm giác, hay là nó làm nên cơn mưa này để làm mình kẹt ở đây nghe nó nói. Mĩtào kiu, ở gần nhà, qua chơi nhiều nhiều đi. Mình nói, ủa chi vậy. Mĩtào nói, dạo này him lonely lắm. Mình nhăn mặt, gì vậy ba, có bạn gái mà. Mĩtào há hốc lên, mắt mở to nhìn mình, hết rồi, tuần trước. Mình im im, nói với chính mình, à ra vậy, ủa mà nói với tui chi...
Dạo này có mấy cái mụn nổi lên xong rồi không có ý định lặn. Đang ráng ngủ 8 tiếng một ngày và thức không quá khuya mà rồi có mấy bữa cũng phải break the rule, hai con mắt quầng đen thui. Mỗi lần không đeo mắt kiếng soi gương thấy mình cũng dễ thương ghê, cái xong đeo vô, trở về thực tế, thiệt muốn ngoảnh mặt đi mãi mãi không bao giờ nhìn vô gương nữa. Dạo này mình bế cỡ đó đó. Bởi vậy, hết tự hỏi sao giờ chưa có bồ luôn.
Nhớ nhà ghê. Ngày nào cũng nghĩ về nhà. Mình cũng nghĩ về căn nhà mình sẽ xây nữa. Mỗi lần như vậy, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, tương lại thật đáng để mong chờ và những ngày xa nhà là đáng giá. Viết đến đây không biết phải kết thúc entry như thế nào, nên mình sẽ trích dẫn câu nói yêu thích:
"I dream. Sometimes I think it's the only right thing to do."
Tạm biệt. Hôm nay mọi người sẽ mơ gì?