Friday, May 25, 2012

Vì hồi chiều đi làm về đã tắm sạch sẽ và ngủ rồi nên bây giờ khá tỉnh táo dù đã xem xong 2 films và khóc một tí xíu vì tự nhiên nữ nhân vật chính bị xe tải đâm cái đùng, nằm ra giữa đường và chết ngắc. Tự hỏi bây giờ mọi người đang làm gì?
Yến nói đêm nay ra biển. Hoặc là để điện thoại trên xe hoặc là điện thoại đã hết pin. Vì hiếm khi nào nó không trả lời tin nhắn mình. Biển đêm nay thế nào? Lâu rồi mình không ra biển. Nhắc đến biển chỉ nghĩ đến hải sản. Tưởng tượng mặc đồ bần bần, mang dép lào ngồi ăn đồ biển chấm nước mắm, cuộc đời làm sao có thể tốt hơn? Mình thì không cần tắm biển, vì mình hơi hơi sợ nước và không biết bơi. Chỉ cần ngâm chân trần trên bờ cát nơi sóng đánh vào là mát mẻ lắm rồi.
Gọi điện cho Trúc mập thì Trúc mập từ chối ngay tiếng chuông đầu. Gọi lại thì làm lơ luôn. Chắc hôm nay ẻm thuyết trình gì đó. Cuộc sống sinh viên của ẻm, không biết nữa, có vẻ vui. Dạo này ẻm không diễn vai công chúa trên fb nữa, những bức tường ít người tụ tập hơn. Thêm vụ Hiền quyết định biến mất và chưa thấy có ý định xuất hiện lại, và Hà thì hay lặng lẽ ngồi đọc và like đã bay sang Sing chơi. Cuộc sống của hai con người này đang thế nào nhỉ? Vì sao hai con người này, mặc dù cách thể hiện khác nhau, đều không bao giờ thực sự kể nhiều về bản thân mình. Tụi nó bí ẩn quá, đôi lúc mình không có quá nhiều điều để về tụi nó.
Minh Đại tự nhiên gắn liền với chúng ta như một bông wa lạ. Bông wa này cũng có nhiều bí ẩn không kém, bí ẩn nhất là không biết Wa có bồ chưa, và nếu chưa thì Wa có thể có bồ được không khi Wa hay đi chơi với một đám con gái thích chạy xe đến trước Diamond ăn phá lấu của chị 6.
Nhắc đến phá lấu lại cảm thấy, châu Á quả là thiên đường của đồ ăn vặt. Cái nước mĩ này sạch sẽ quá, cả ngày có thể không dính một hột bụi trên người nhưng mà có cái thú vui la cà ăn hàng không có, cuộc sống thiếu thốn đi quá nhiều sắc màu và hương vị. Má ơi, mình được cái thích nói hoa mĩ. Mình đang muốn nói là mình bị thèm đồ ăn tới nỗi, mỗi lần nằm nhắm mắt lại là mỗi món ăn khác nhau lại hiện lên trong đầu rõ ràng đến từng chi tiết nhưng không cách nào lôi ra ăn được. Mình cũng đang muốn nói là mình muốn gặp đám bạn bị điếc của mình quá đi. Vì sao không thể nào nói cười với bất kì ai nhưng nói cười với những đứa điếc. Viết tới đây bỗng dưng tự hỏi, lúc mình nói và cười, tụi nó có nghe rõ hay không, hay giả bộ cười theo để khỏi bị nói là điếc?! Hahha, tao với tụi bây đều biết rằng cô bé viết những dòng này là một cô bé vui tính, đúng không?
Có phòng riêng lại cảm giác thật kì cục. Hơi chật chội và tù túng vì cái phòng riêng này cũng không lấy làm được rộng rãi cho lắm. Buổi tối đi ngủ thì ánh đèn hành lang bên ngoài hắt vô khiến căn phòng sáng hơn mức cần thiết, đêm đầu tiên nằm hoài và thấy khó ngủ. Cảm thấy mình đơn độc một chút, ghét sử dụng từ này nhưng phải nói là cô đơn một chút. Chặng đường dài đã đi được một nửa. Không có lí do gì không thể đi tiếp nửa sau, vì thế những cảm xúc mang chiều hướng đi xuống nếu có chỉ được phép ở mức "một chút". Mình không thích ủy mị.
Tóc vàng mắt xanh nói, call me if you're having a bad day. Tóc vàng mắt xanh còn nói nhiều thứ khác nữa. Chân thành và đầy quan tâm. Nhưng làm sao được nhỉ, ngoại trừ mình hay bị emo thì chẳng có gì khiến một ngày của mình quá tồi tệ. Có đôi khi mình nổi giận với tóc vàng mắt xanh một chút, vì những lí do không nói được, vì bản thân mình cũng không thể lí giải. Mắt xanh cứ hỏi, và mình cứ ậm ừ, just let it go, như một cô gái cố tình làm ra vẻ khó hiểu. Nhưng một cô gái cố tình khó hiểu sẽ hiểu điều gì đang diễn ra, còn mình thì không biết mình đang làm gì. Oh well, một ngày nào đó mình cũng rời bỏ mắt xanh thôi. Mắt xanh ở đó chơi một mình đi. Cho mắt xanh chơi với mình từ giờ đến lúc đó là đủ rồi ha.
Và vì sao cứ ban đêm gần đi ngủ thì phải đói bụng?


1 comment:

  1. em ơi anh óc xanh mắt vàng nè cho anh số anh gọi cho em nha?

    ReplyDelete