Wednesday, August 31, 2011

"but I just like to dream"

Khi chiếc răng khôn thứ 2 bắt đầu nhú lên, tôi nghĩ mình đã biết cần phải làm gì. Chuyện mà nếu không làm thì sẽ không bao giờ hết băn khoăn. Nhưng để có được thứ mình muốn, trước hết phải tập trung vào những thứ mình đang có trước mắt mình. Tôi đã nói với cô bạn như vậy khi cô ấy đột ngột bắt chuyện với tôi sau rất nhiều ngày không còn biết gì về nhau nữa. Khi nói chuyện với người khác, chân lí dễ dàng bật lên thành lời khiến người ta phải tự hỏi mình "còn mình thì sao, rốt cuộc mình đang làm gì?"
Thật ra, điều khiến tôi chịu ngồi xem Scent of a woman là vì tò mò không biết Yoen Jae sẽ làm gì trong 6 tháng cuối cùng của cuộc đời mình. Ở những bộ film khác, thường là người ta yêu nhau say đắm mới biết một trong hai người mang bệnh, rồi thì sẽ đau khổ đến gục ngã khi người ấy chết, và khi đứng dậy thì mang theo những câu chuyện về tình yêu ấy suốt cuộc đời. Nhưng Yoen Jae ngay từ tập đầu đã biết bản thân sắp chết. Cô viết ra 20 điều phải làm. Những điều mà suốt 10 năm làm việc trong công ty du lịch hàng đầu, chịu đựng ông trưởng phòng ích kỉ và ánh mắt nhìn xuống từ đồng nghiệp, cô cứ mãi để dành và trì hoãn đến khi quên mất về những điều đẹp đẽ. Vì sao khi sắp chết, người ta mới đủ can đảm làm tất cả những gì mình muốn, mặc những gì mình thích, ăn bất cứ thứ gì thấy ngon, thực hiện những điều lãng mạn nhỏ nhặt vẫn mơ mộng. Vì sao phải đến khi sắp kết thúc mới để cuộc sống thật sự bắt đầu.
Có phải để được đặt chân lên con đường trong những giấc mơ thì phải bước qua nhiều con đường xa lạ với chính bản thân mình? Là học một ngôi trường mà sau 2 năm ở đó, chẳng bóng dáng một người thầy cô nào khiến mình thật sự tôn trọng và yêu mến. Là đi đến một nơi mà sau khi đọc bài phỏng vấn về á hậu Thiên Lý mới nhìn thấy cảm giác mình vẫn cảm nhận hằng ngày một cách rõ ràng "....trải qua một thời gian khá dài, dĩ nhiên cũng đã có nhiều kỉ niệm vui lẫn buồn nhưng hầu như chẳng có dấu ấn gì đáng kể, tất cả chỉ nhàn nhạt so với những kỉ niệm ở Việt Nam thì một chút xíu cũng đậm đà". Thì ra mình và á hậu cũng có điểm chung haha.
Dù sao đi nữa, chúng ta đều phải có trách nhiệm với cái lao chính mình phóng ra thôi. Chạy theo nó rồi nhặt lên. Nếu vẫn chưa đủ thì tiếp tục phóng lên phía trước. Thứ mà mọi người vẫn gọi là thoả mãn sức trẻ có lẽ là như thế.

Thursday, August 25, 2011

smart people and noisy chairs

Ok, let's face it. I haven't been too enthusiastic about school. Haven't been really concentrating on any class. That's bad, because I started to feel afraid. Those logic things in Discrete Structure (a class math) don't seem...logical at all when it comes to a complicated problem. Good thing that big guy was in our group this afternoon or I don't really know if I would be able to solve it. He's smart. CS people are smart. And somehow I'm afraid I'm not smart enough to do these things. Sighhh. That's me being pessimistic when encountering difficulties.
CS 2270 is like, I dont know, like a super boring movie that you have to watch and not being allowed to turn it off until 8.10pm every Monday and Wednesday. The professor looks like Dumbledore but his head is bald and his beard is short. Most of the time, I was saying to myself "let's try to focus again".
Benj is nice. He sent me the whole Discrete Structure book, the scanned edition that he got from the internet 'cause my book hasn't arrived yet. He's one of the few people that I didn't not-like at first glance. Anyway, we started to talk to each other this semester so I guess it's a good thing huh? I like to call him Benj (ben-jay). "Ben" is a little too short to call out for me though I never really called out his name. I like it when he smiles too.
Those chairs in ESH 107 are the noisy ones. Lots of people in that class are...quite big and they wouldn't stay still and those chairs would make some noise sounding like "Eccc eccc". That's what I have to hear during tomorrow morning class. Stay still people, and please don't steal my seat.
I'm going to take a 30 min nap and then look through some notes for the quiz tomorrow.
I got stung by a bee yesterday. First time ever. It was horrible for like half an hour. My finger was aching and numb and swelling badly at the same time. I screamed when the little insects put its sharp needles on my index finger. Hell yeah it hurt. Before this, I never thought of this but now, if someone asks me, I know how it feels like to be stung by a bee. You can call it an experience.
What are you doing there? How was "Long ruồi" Trúc mập?



Tuesday, August 23, 2011

vì sao

Bắt đầu như thế nào nhỉ? Hôm này đã bắt đầu học kì mùa thu. Có thật nhiều thứ khác với học kì mùa thu trước. Lúc đó còn chip hôi, không biết building nào là building nào, thậm chí cả bước đi trong khuôn viên trường cũng cảm thấy thật hồi hộp. Nỗi sợ hãi của một sự bắt đầu mới là một nỗi sợ hãi không cần lí do. Vì tất cả mọi thứ còn quá lạ lùng nên cảm giác như người ngoài hành tinh, thế thôi.
Mùa thu này, shuttle schedule thay đổi. Mấy chiếc xe cứ qua lại với lộ trình kì cục. How confusing. Kế hoạch cũng thay đổi. Thay vì học 2 lớp Comp Sci (CS), 3 lớp Math thì trở thành 3 Comp Sci, 2 Math vì lớp Statistics cô Tàu từ Canada qua tiếng Anh thật khủng khiếp đến nỗi không chắc về cách phát âm của một từ như thế nào. Thật đáng buồn, mùa này cô ấy thầu hết 3 lớp Stat. Nhờ cổ mà giọng nói của ông thầy Rao lớp Discrete Structure 5 rưỡi chiều nghe thật êm ả và mượt mà.
Vì sao có những người không thể có trách nhiệm với lời nói ra vậy. Vì sao nói hôm nay deposit tiền nợ mà check hoài vẫn không thấy vậy. Vì sao có thể khiến quá nhiều người không thích mà vẫn sống như một người thẳng thắn đàng hoàng quá vậy. Vì sao annoying quá vậy. Vì sao không biết là bản thân mình annoying vậy.
Thật ra, mình rất muốn mấy buổi tối không có chiện gì làm, xuống đi vòng vòng quanh khu meadows. Buổi tối mùa hè trong lành, đèn sáng lên những tán cây, trời không quá nóng nực như ban ngày. Nhưng mà mình đã mất ipod rồi, nếu không đeo tai nghe lên mà thơ thẩn đi một mình thì giống bị điên quá, nên thôi dẹp.
Anyway, vì tự nhiên không biết ghi gì nữa nên lôi application ra ghi đây. Không biết mình đã ghi cái form này bao nhiêu lần rồi nữa. Vì sao ngày nào mình cũng có lớp lúc 5 rưỡi chiều hết vậy, nếu không thì giờ đã là Math Tutor rồi.
Vì sao film Hàn Quốc cứ làm mình tin vào những chuyện tình yêu khó có thật vậy.
Mọi người đang làm gì thế?