Thursday, October 28, 2010

it's cold out

Ngày 28 tháng 10 năm 2010,
6.05 pm.
Đang ngồi trùm mền, mục đích chính là để học Spanish chút nữa kiểm tra nói.
Freaking out actually.
Trời lạnh lắm nha mấy bây.
Coi hình trên facebook tùm lum tùm la thì đã nghĩ rằng, bây giờ sao cũng được, cái gì cũng được, chỉ muốn cấp 2 của mình tua lại để nhìn một chút, một chút xíu thôi.
Có những lúc không ngờ nhất, mọi thứ đột ngột ùa về như chưa hề qua hết. Rốt cuộc cũng chỉ là tiếng thở dài của thời gian.
Bye bye, học Spanish tiếp đây


Sunday, October 17, 2010

one thing led to another

I dont know. Just some super random stuff on a Sunday.
So I suck at dancing of all kinds. Jeezzz, why do I have to be in the dance crew anyway? I SUCK so badly that I am freaked out just to think of that day on stage. I am gonna mess up somehow. Common', there are other people who can do that waaaay better and get it waaaay faster than I do, why do they keep using the very vague excuse "I am busy" to throw that job on somebody else's shoulder?Lucky for them, I am just that type of people who doesn't know how to say NO. That is how I am once again not honest to myself and know nothing else to do but typing to the only place I can speak my thought out loud. Finding some one to say something straight from your heart and understand you is not easy at all. You can go thousands and thousands of miles in this world and may see nobody around you. Just you laugh everything off like nothing matters at all.
And I thought of how I felt so lost at times. I will graduate from college, then what? I will be going to work, then what? I will make money of my own, then what? That question, "then what?" has been dancing in my mind since when, I never noticed. What I notice and scares me the most is I rarely see the answers. Where have all the dreams and hopes and philosophies gone to? I guess somewhere belonged to yesterday. I am now 18, but why am I so indifferent to life?
I thought of love also. Quite a private joke with my girls, we usually make fun of the singleness of every single of us and laugh till we cry when it comes to the part we would wind up living with each other in that tiny house until we die and no one would even care. Long story short, Mr. Right is hard to find. 18 years old, I say I am negative and waaaay rational about love. If I fall for someone, he must be able to make everything positive and possible in impossible ways that I have no more reasons to question about. I happen to be picky, what can I do about it? [shrug]
Hey hey, out there there are people who just want the best for them and it seems like they always do the math in their heads, which I am not capable of understanding how they can do that. And in order to deal with them, I am forced to calculate everything too. I try to avoid as much as I could though, but there are times you would be taken for granted and people acting like you never get mad and that is so not cool. [sigh] Why do this world have that many people and it is freaking hard to know if someone is worth your respect?
Questions, questions, and questions. Maybe that's all the 18 year me keeps playing around with. Later, there will be a 19 year old me, a twenty something me, a woman me, a pepper and salt haired me, a no-toothed me...I wonder if those mes are the same or different persons. Will they be thinking about me right now?

Wednesday, October 13, 2010

vì các bản không ai đọc blog mình =))

Mình nghĩ các bạn trai lớp 9/1 ngày ấy không có bạn nào nói chuyện làm mình nghe cảm thấy có bất kì khả năng nhỏ nhoi nào mình sẽ có một ngày crush on một trong các bạn ấy.
Amen.


Tuesday, October 5, 2010

thứ 2. đêm 9 độ. đã phải mang boots đi học.

Ở Apt 736, người ta thường nói nhiều về chuyện yêu của đủ thứ người trên thế gian, rất có liên quan và nhiều khi không hề dính dáng. Rốt cuộc mình có thể nói chuyện yêu vì tất cả mọi người xung quanh mình đều đang yêu chứ không phải vì mình đang hoặc đã từng trong bất kì một mối quan hệ nào với bất kì một ai đó.
Ngày hôm qua trong lúc rửa chén vào nửa đêm, mình đã nghĩ rằng sau này nếu thất tình thì nhất định phải thất tình một người mà dù thế nào mình cũng luôn ngước lên nhìn người đó, vẫn cảm thấy nể phục và không bao giờ nói câu "hồi đó mình bị ngu mới thích ổng". Nếu chia tay, khi nghĩ về cuộc yêu đã qua cũng sẽ mỉm cười dù có thể nghe nhói trong lòng.
Không hiểu sao, ai có nói gì thì nói, trong đầu mình luôn chỉ có hình ảnh bản thân sẽ sáng sáng ăn phở trước khi đi làm ngoài đường đầy honda hơn là lái xe trên đường phẳng tắp ở một thành phố xa tít.




Friday, October 1, 2010

ngày đầu tiên tháng 10

Nói chứ thật là buồn. Sự thẳng thắn của mình, rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao vậy? Mình không dám đi tàu lượn siêu tốc, không biết bơi, không biết chạy xe, không biết nấu ăn, không biết may vá thêu thùa, không đẹp nữa...vậy mà đến thẳng thắn với bản thân mình bây giờ cũng không, mình còn gì nữa hả?
Mục tiêu sau này, có thể thành cô gái IT hay không, có dám chạy xe ngoài đường không, có thể nấu một bữa ăn được không, có thể có bạn trai, có thể lấy chồng được hay không,...thì dù thế nào đi nữa, phải thắng thắn với bản thân mình nhiều nhất có thể. Tụi bây sau này có trở thành bất kì ai trong cuộc đời này thì nhất định cũng phải thẳng thắn trước hết là với chính mình và sau đó là nguyên đám tụi mình. Dù ở đâu, cũng phải cố gắng.