Friday, December 11, 2009

bác thợ mộc nói sai rồi


Trời Vernon mấy bữa nay tuyết đã ngừng rơi mà vẫn lạnh tê tái. Sáng sáng bước ra đường đi học, thấy khói bay theo hơi thở mình.
Hôm nay tự nhiên trời lạnh hết chỗ nói. Gần 9h đêm, Bri bắt mình mặc đồ ấm ra ngoài trượt xuống dốc tuyết trên...cái nắp thùng rác. Tuyết đóng mấy ngày, ko còn mềm xốp như mới nữa mà cứng lại và trơn như gì. Đi boots phải dộng chân mạnh xuống đất để tuyết sụp xuống, chứ đi mà lướt lướt trên bề mặt trượt cái phịch là thấy tuyết đỏ quá. Hai đứa trượt đc mấy lượt xong ra nằm ở đống tuyết trước nhà. Phía xa xa trên núi, người ta giăng đèn đón Giáng Sinh thành hình dạng gì ko biết nữa nhưng lấp lánh lấp lánh giữa trời đêm đen thui. Bri nằm xuống ngửa mặt lên trời, còn mình thì ngồi tư thế bần cùng yêu thích-tức là vòng tay ôm lấy đầu gối. B bảo thích trời sao ở Vernon, B chưa bao giờ từng quan tâm đến trời sao ở Ecuador. Mình thì ở nhà cũng hay nhìn ra trời đêm, nên bầu trời sao lung linh đối với mình ko có gì lạ lẫm. Chỉ biết khi nhìn thấy màu đen dày đặc đến quánh lại ở Vernon, và những ngọn đèn giăng xa xa, và bầu trời, và cái lạnh căm của tuyết, những hình ảnh lại chạy qua như mấy thước phim còn chưa quá cũ để trở thành đen trắng.
Mình có thể tưởng tượng rõ rệt con Thương đứng ở trạm xe bit, nghe điện thọai mà giọng nói thì nhòe nhoẹt. Xe bit xanh lá cây đến và nó bước lên. Thấy nó chạy nhanh vào trường để đưa đt cho mấy đứa khác nói chuyện với mình...nghe giọng nói của tụi nó cứ cảm giác như ngay bên cạnh...Lúc đó, tự nhiên nhận ra rằng, mình đang ở xa nhà lắm rồi, xa thiệt là xa. Mọi thứ ở nhà ko thể y chang như lúc mình chưa đi.
Mình ko có ở nhà, cái gì cũng đang thay đổi. Mỗi ngày một chút một. Ba mẹ mình mỗi ngày già đi một chút. Bạn bè mình mỗi ngày lớn lên một chút. Con Khanh thêm một ngày làm sinh viên. Sài Gòn thêm một ngày những chuyến xe qua lại.
Cuộc sống luôn biết cách làm người ta mệt mỏi. Nhiều lúc mình cũng suy nghĩ dữ dội lắm, nếu mình mà là má nuôi ko biết mình sẽ làm sao nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, mình sợ nhìn thấy cảnh má nuôi vỡ vụn...Mắc mớ gì bao nhiêu chuyện ồ ạt kéo đến. Mình nhớ mình đâu có làm gì ác đâu. Mình tự thấy mình cũng sống tốt mà. Phải chi mình biết nói nhiều hơn những câu làm người ta thấy dễ chịu, biết khuấy động lên cái ko khí chùng chùng này một chút như Bri. Mình sao mà chỉ biết im im, suy nghĩ mãi mà ko biết phải nói gì. Thấy mình nhỏ bé cũng có, mà kém cỏi cũng có. Thằng Aown mới là junior, đứng trước Liên hiệp quốc phát biểu về môi trường, còn mình gần 17 tuổi rưỡi rồi, sao thấy chưa làm đc gì hết. Có việc kết bạn mới thôi mà còn thấy khó khăn...
Người ta ko thế lùi lại trên con đường mình đã chọn. Cứ sống đi đã, rồi một ngày sẽ nhặt lại bản thân mình đâu đó. Cứ cố gắng cái đã, rồi hãy nghĩ đến việc than thở.
Cứ đi đi, rồi sẽ đến.

Sunday, December 6, 2009

một mẩu nhớ

Ngày ra trường, con chưa từng nghĩ rồi sẽ có lúc, con nhớ da diết không khí rộn ràng mùa tựu trường, cảm xúc nôn nao trong lòng khi lần cuối cùng nghe tiếng trống trường thầy hiệu trưởng đánh bắt đầu năm học, hay lòng mình chộn rộn mỗi dịp 20/11. Con cũng ko biết rồi một ngày đùng đùng đêm khuya quởn đời bước vào sân trường cùng nhỏ bạn, con như muốn nức nở vì sân trường ngày nào con từng đứng ngắm tụi con trai đá cầu vào mỗi giờ ra chơi, sân trường con từng một thời ngang dọc tung hoành, sân trường con từng quen nhìn thấy bạn bè, trong một giây phút rất rộng và rất xa. Con nhớ lại mình lúc đó, giữa sự to lớn kì lạ của sân trường vắng, con đột nhiên hoảng sợ trước thời gian, trước những con đường bắt đầu ngã rẽ, trước những mảnh ghép mới con bắt đầu ghép vào cuộc đời mình. Con bây giờ muốn mình một lần nhỏ lại, một lần mặc đồng áo trắng đến trường, một lần mơ màng trong lớp nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, một lần nghe thang âm của bao lần cười rất thật. Những thứ rất giản đơn, rất bình dị con mang theo bên mình và ôm vào lòng. Tưởng như gần lắm mà giơ tay ra con ko bao giờ chạm lại đc.
TIếng thầy, tiếng cô con quen gọi. Gương mặt bạn bè con quen nhìn thấy. Hằng ngày hằng ngày. Nó giống như là một thói quen khó bỏ, nếu thiếu sẽ ko làm nên một ngày đến trường.
Con bây giờ ở xa. Thấy thương và nhớ vô cùng ngày nhỏ. Thấy mình từng được che chở, được lớn lên giữa những gì đẹp đẽ nhất. Con nghĩ đó là những cảm xúc thầy cô gieo vào trong con, là những chua ngọt yêu ghét sáng trong thời học trò, là những ngày cuối năm ngồi trong lớp học nhìn ra cơn mưa mùa hè, con mơ hồ sợ một ngày phải xa...
Thời gian thì ko ngừng luân chuyển. Xuân hạ thu đông, những vòng tròn chất đầy lên nhau. Cuộc đời con sẽ còn đi qua bao nhiêu mùa hạ nữa, bước chân con sẽ giẫm lên bao con đường, rồi con sẽ dừng lại ở đâu đó giữa bao nhiêu bao la rộng lớn, con mong chính mình đừng bao giờ bỏ quên mùa hè năm đó, đừng bỏ quên một thời tuổi nhỏ rất dấu yêu, đừng bỏ quên con ngày đó-ngày con cười rất vang và sống giữa những chân thành thầy cô bạn bè, chưa từng nghĩ đến việc đương đầu với đời...
Con muốn một ngày lớn lên, khi dấu chân đã in trên nhiều miền đất lạ, con trở về nhìn bàn ghế bục giảng, cây phượng già vẫn mỗi năm một lần đỏ thắm, con lại thấy sân trường mình thật rộng lớn và một thời tuổi nhỏ rất xanh.
Xin giữ lại chút lòng kiêu hãnh
Nụ cười ai ám ảnh suốt thời thơ
Ta bé quá mà sân trường rộng quá
Biết đứng đâu thành người lớn bây giờ ?

Thursday, December 3, 2009

chiều thứ năm, trời xám xịt làm mình cũng xám xịt

Thấy mình sao mà giống một cái radio cũ kĩ kén chọn
tức là rất khó dò đài
tức là sóng chập chờn nghe thì cũng đc mà lâu lâu cái è...è...è..
Cuộc sống này hả ? dẫu bây h trống trải và gập ghềnh thì rốt cuộc mình cũng phải đương đầu với nó thôi. Mình mà ko vậy, nó đè đầu cưỡi cổ mình sao ?! Dẫu bây h mệt mỏi thì mình cũng phải cố gắng bám lấy nó, mới thôi buông tay nghỉ ngơi một chút là mình ko bao h muốn nắm lại nữa.
sao mà tự nhiên mình nghĩ, có người yêu cũng hay hay, mà sao dek có ai yêu mình hết