Sunday, November 29, 2009
my shot
Đây là cái bảng trong phòng rehab center của ba nuôi, trên đó đính đầy thiệp mọi người gửi chúc ổng mau phục hồi và khỏe mạnh trở lại
Này là poster cháu của ba nuôi làm, nó kéo dài nguyên chiều ngang căn phòng luôn, có lời chúc của mọi người đến thăm trên đó nữa
Wc trong rehab center nè bây :X :X :X Đẹp mê li như trong khách sạn mấy chục sao luôn vậy đó
Con đường bên hông chỗ rehab center ! người ta giăng đèn cho Christmas đó ! Đẹp lung linh lung linh !
Hơi bị lạc đề chút xíu. Này là hai tấm thiệp tao làm cho má nuôi và Briggitt (từ này gọi tắt là Bri, bạn cùng nhà đó) hôm sinh nhật
Tự nhiên lâu lâu mò mò coi mấy tấm mình chụp thấy sao mình chụp hình cũng đẹp ghê nơi ! Enjoy !
Saturday, November 28, 2009
chiều thứ bảy trời lạnh
Mấy nay nói lên thông tin cho tụi bây biết mà bữa nào cũng làm biếng quá nên thôi.
Ba nuôi của tao bị bệnh. Bệnh nặng đó. Ung thư đó. Ổng bị ở xương đùi, xong phải cắt nguyên khúc xương từ hông đến đầu gối rồi thay vào đó là một cái cục kim lọai titanum gì đó. Xong rồi còn có tế bào ung thư ở phổi nữa. Hôm bữa ổng mới mổ một bên phổi, còn phải mổ bên còn lại nữa. Tính ra ổng vô bệnh viện khoảng 3 tuần rồi. Bây giờ ổng ko có ở bệnh viện mà ở cái chỗ gọi là rehab center, tức là cái chỗ tập vật lí trị liệu, tập đi tập đứng lại đó, xong rồi mai mốt đi mổ tiếp, xong rồi mai mốt làm hóa trị. Lấy dây túm lại, đây là một cuộc chiến dài lâu. Thật tình mà nói tao thấy thương ba má nuôi tao ghê. Tự nhiên mọi chuyện đến đột ngột kinh khủng, làm nguyên nhà lao đao. Để chừng nào gặp nói chuyện, tao kể cho tụi bây nghe về ba ma nuôi.
Chị tao mới ở đây một tuần, thăm nhà vào Thanksgiving. Bây giờ thì bả về St.Louis lại rồi. Mấy bữa bả ở đây cũng vui vui ghê, giờ bả đi rồi cũng buồn buồn thiệt.
Để tao kể câu chuyện này cho ko khí bớt căng thẳng.
Hôm qua tao vô rehab center thăm ba nuôi. Cái xong tao với bà nội nuôi (bà nội nuôi bay từ Florida sang nha chứ ko phải bà ngoại nuôi) sang phòng giống như phòng sinh họat giải trí chơi xếp hình (1000 miếng lận). Ở đó có một cái tv. Trước cái tv là một bà già già ơi là già ngồi trên xe lăn mắt đang lim dim. Kế đó là một ông già, chân thành mà nói chắc hồi trẻ ổng cũng đẹp trai đang ngồi trên sofa đọc báo. Lâu lâu, ổng hay hỏi bà già "are u ok", rồi nắm tay, rồi tỏ ra săn sóc ân cần lắm. Tao vừa lóa mắt tìm mấy miếng ghép hình, vừa suy nghĩ "mai mốt mình có lỡ dại lấy chồng, phải lấy người mà đến già sắp chết cũng thương yêu mình, săn sóc mình, nắm tay mình giống vậy". Một hồi sau tự nhiên tao nghe ổng hỏi "u wanna come back to your room Mom?".
Câu chuyện tình yêu lãng mạn tao vẽ nên từ khung cảnh hai người đó đổ cái rầm.
Ba nuôi của tao bị bệnh. Bệnh nặng đó. Ung thư đó. Ổng bị ở xương đùi, xong phải cắt nguyên khúc xương từ hông đến đầu gối rồi thay vào đó là một cái cục kim lọai titanum gì đó. Xong rồi còn có tế bào ung thư ở phổi nữa. Hôm bữa ổng mới mổ một bên phổi, còn phải mổ bên còn lại nữa. Tính ra ổng vô bệnh viện khoảng 3 tuần rồi. Bây giờ ổng ko có ở bệnh viện mà ở cái chỗ gọi là rehab center, tức là cái chỗ tập vật lí trị liệu, tập đi tập đứng lại đó, xong rồi mai mốt đi mổ tiếp, xong rồi mai mốt làm hóa trị. Lấy dây túm lại, đây là một cuộc chiến dài lâu. Thật tình mà nói tao thấy thương ba má nuôi tao ghê. Tự nhiên mọi chuyện đến đột ngột kinh khủng, làm nguyên nhà lao đao. Để chừng nào gặp nói chuyện, tao kể cho tụi bây nghe về ba ma nuôi.
Chị tao mới ở đây một tuần, thăm nhà vào Thanksgiving. Bây giờ thì bả về St.Louis lại rồi. Mấy bữa bả ở đây cũng vui vui ghê, giờ bả đi rồi cũng buồn buồn thiệt.
Để tao kể câu chuyện này cho ko khí bớt căng thẳng.
Hôm qua tao vô rehab center thăm ba nuôi. Cái xong tao với bà nội nuôi (bà nội nuôi bay từ Florida sang nha chứ ko phải bà ngoại nuôi) sang phòng giống như phòng sinh họat giải trí chơi xếp hình (1000 miếng lận). Ở đó có một cái tv. Trước cái tv là một bà già già ơi là già ngồi trên xe lăn mắt đang lim dim. Kế đó là một ông già, chân thành mà nói chắc hồi trẻ ổng cũng đẹp trai đang ngồi trên sofa đọc báo. Lâu lâu, ổng hay hỏi bà già "are u ok", rồi nắm tay, rồi tỏ ra săn sóc ân cần lắm. Tao vừa lóa mắt tìm mấy miếng ghép hình, vừa suy nghĩ "mai mốt mình có lỡ dại lấy chồng, phải lấy người mà đến già sắp chết cũng thương yêu mình, săn sóc mình, nắm tay mình giống vậy". Một hồi sau tự nhiên tao nghe ổng hỏi "u wanna come back to your room Mom?".
Câu chuyện tình yêu lãng mạn tao vẽ nên từ khung cảnh hai người đó đổ cái rầm.
Friday, November 20, 2009
tin nhắn
Một bữa nọ, đi học về mở đt ra thấy hai tin nhắn.
Một là của mẹ. Mẹ mình biết mình ko bao giờ trả lời tin nhắn nhưng vẫn miệt mài nhắn. Và mỗi khi gọi điện qua cho mình, thế nào mẹ cũng sẽ hỏi : "con có nhận đc tin nhắn của mẹ ko vậy, sao ko trả lời" rồi mình sẽ trả lời "trời ơi, trả lời chi mẹ, tốn tiền lắm". Mẹ mình thương mình kì cục vậy đó. Kì cục đến nhiều khi làm mình phát rồ, mặt mày nhăn nhó, đóng cửa cái sầm, ăn nói mất dạy. Nhiều khi nghĩ mình mà nhìn con cái nhà ai như mình chắc mình hận lắm. May mà mẹ mình chưa có hận mình. Bởi vậy mình mới nói là mẹ mình thuơng mình kì cục vậy đó
Hai là của Mâu. Mâu em nhắn tin chân thành lắm.
"Tao goi dt ma ko co tra loi, noi de lai loi nhan ma ko biet noi j, dinh goi dt cho may noi chuyen, moi doc blog may xong, bo do nhin nu tinh nha, nho may!"
Mình thề nếu mình ko bao giờ đọc cái tin này của nó mình sẽ ko bao h mò mở cái voice mail. Nghe giọng Mâu em trong voice mail "Ku hả, đang làm gì dzạ?" vừa mắc cười mà vừa thương nó. Chaaaaa, ta nói, cuộc đời mình bên đây thì h bạn bè thân thiết ko biết được 2 ngón tay rưỡi chưa chứ đừng nói đếm trên 5 đầu ngón tay, mà sao ở Việt Nam thấy đứa nào cũng thương mình ăm ắp. Đi du học hả ? Đi du học là mỗi lần nhớ kinh khủng những gì mình từng có ở nhà, tự dặn lòng "thôi mà thôi mà, có đi mới biết hết mình được thương thế nào..."
MỘt bữa nọ, mở mắt tỉnh dậy, mò đt thấy một nùi tin nhắn. Từ Bom mập.
..."Hom bua, tao noi them bot chien, tu nhien t.bao map noi :'vay mai minh ru chi thao di an di' no noi tinh lam nha may, lam tao thay nho may ghe."...
Đọc xong, trùm mền kín đầu, ko muốn bước ra khỏi giường. Vừa tức vì mới ngủ nướng dậy đói bụng mà nó khơi ra vụ bột chiên. Vừa ứa nước mắt vì thằng Bảo mập tồ tồ của mình lâu lâu nói mấy câu nghe thấy thương.
Trùm mền kín đầu, tức ứa nước mắt...
Một là của mẹ. Mẹ mình biết mình ko bao giờ trả lời tin nhắn nhưng vẫn miệt mài nhắn. Và mỗi khi gọi điện qua cho mình, thế nào mẹ cũng sẽ hỏi : "con có nhận đc tin nhắn của mẹ ko vậy, sao ko trả lời" rồi mình sẽ trả lời "trời ơi, trả lời chi mẹ, tốn tiền lắm". Mẹ mình thương mình kì cục vậy đó. Kì cục đến nhiều khi làm mình phát rồ, mặt mày nhăn nhó, đóng cửa cái sầm, ăn nói mất dạy. Nhiều khi nghĩ mình mà nhìn con cái nhà ai như mình chắc mình hận lắm. May mà mẹ mình chưa có hận mình. Bởi vậy mình mới nói là mẹ mình thuơng mình kì cục vậy đó
Hai là của Mâu. Mâu em nhắn tin chân thành lắm.
"Tao goi dt ma ko co tra loi, noi de lai loi nhan ma ko biet noi j, dinh goi dt cho may noi chuyen, moi doc blog may xong, bo do nhin nu tinh nha, nho may!"
Mình thề nếu mình ko bao giờ đọc cái tin này của nó mình sẽ ko bao h mò mở cái voice mail. Nghe giọng Mâu em trong voice mail "Ku hả, đang làm gì dzạ?" vừa mắc cười mà vừa thương nó. Chaaaaa, ta nói, cuộc đời mình bên đây thì h bạn bè thân thiết ko biết được 2 ngón tay rưỡi chưa chứ đừng nói đếm trên 5 đầu ngón tay, mà sao ở Việt Nam thấy đứa nào cũng thương mình ăm ắp. Đi du học hả ? Đi du học là mỗi lần nhớ kinh khủng những gì mình từng có ở nhà, tự dặn lòng "thôi mà thôi mà, có đi mới biết hết mình được thương thế nào..."
MỘt bữa nọ, mở mắt tỉnh dậy, mò đt thấy một nùi tin nhắn. Từ Bom mập.
..."Hom bua, tao noi them bot chien, tu nhien t.bao map noi :'vay mai minh ru chi thao di an di' no noi tinh lam nha may, lam tao thay nho may ghe."...
Đọc xong, trùm mền kín đầu, ko muốn bước ra khỏi giường. Vừa tức vì mới ngủ nướng dậy đói bụng mà nó khơi ra vụ bột chiên. Vừa ứa nước mắt vì thằng Bảo mập tồ tồ của mình lâu lâu nói mấy câu nghe thấy thương.
Trùm mền kín đầu, tức ứa nước mắt...
Thursday, November 19, 2009
có con đường nào không đích đến | làm sao quên được nơi đã bắt đầu
"Ki lam may
T thay giong nhu la bay h
Tao da du'ng ben ngoai tat ca moi thu
Noi thiet la thay minh mat mac mot cai gi do
ma ko biet la cai gi"
"Ngoài mọi thứ luôn hả ?"
"T ko biet nua"
"cũng khó hiểu ghê ha"
...
"Sao t da xac dinh la t ko muon hoc 12 giong nhu tui lhp dang phai hoc nhu bay h
ma tai sao van thay sao sao vay may
may hieu ko?"
"vì chưa học hết 12 nghĩa là chưa hòan thành cái sự học ở VN chứ sao :))
đôi khi người ta cứ thấy luyến tiếc những thứ còn dang dở :))
mặc dù biết là mấy thứ dang dở đó chả tích sự gì hết"
(Trích "Saved Conversations" ở Samsung Gravity)
Dạo này ngơ ngẩn, không hề có khái niệm về ngày tháng. Tự nhiên đang ngồi trong lớp, nhớ ra hôm nay 19/11. Tức là 20/11 Vn. Mình đành thở dài một cái.
T thay giong nhu la bay h
Tao da du'ng ben ngoai tat ca moi thu
Noi thiet la thay minh mat mac mot cai gi do
ma ko biet la cai gi"
"Ngoài mọi thứ luôn hả ?"
"T ko biet nua"
"cũng khó hiểu ghê ha"
...
"Sao t da xac dinh la t ko muon hoc 12 giong nhu tui lhp dang phai hoc nhu bay h
ma tai sao van thay sao sao vay may
may hieu ko?"
"vì chưa học hết 12 nghĩa là chưa hòan thành cái sự học ở VN chứ sao :))
đôi khi người ta cứ thấy luyến tiếc những thứ còn dang dở :))
mặc dù biết là mấy thứ dang dở đó chả tích sự gì hết"
(Trích "Saved Conversations" ở Samsung Gravity)
Dạo này ngơ ngẩn, không hề có khái niệm về ngày tháng. Tự nhiên đang ngồi trong lớp, nhớ ra hôm nay 19/11. Tức là 20/11 Vn. Mình đành thở dài một cái.
Thursday, November 5, 2009
dành tặng mấy bạn ko bao giờ mò lên fb
Wednesday, November 4, 2009
nỗi nhớ thì dài hơn thời gian
Tôi bắt đầu nghĩ về bản thân mình. Ở quá khứ, hiện tại và tương lai. Tôi không rõ bằng cách nào, những hình ảnh tuổi thơ đang bắt đầu len lỏi trong tôi. Khi tôi ôm mấy cuốn sách nặng đừ cúi mặt bước trên hành lang. Khi đầu óc mơ màng còn miệng thì đang gặm cái sandwich chán ngắt trong lớp HSPA Math. Khi tôi ngồi vào ghế lớp Calculus, nằm dài ra rồi đột nhiên bật dậy, lôi sổ ra đọc mấy dòng tiếng Việt hay hay chôm từ bất cứ đâu đó trên FB hay blog. Những cơn mưa nhấn chìm cái sân xi măng xám xịt, biến đó thành đại dương nhỏ, và tôi, Khanh hì hục xé giấy xếp thuyền thả ra khơi. Tiếng nội tôi sang sảng la rầy. Cơn mưa qua, 2 đứa tôi ngồi nhìn qua song cửa sổ, đại dương biến mất và mấy con thuyền ướt mèm bẹp dí. Đó là nỗi ủ dột gần như đầu tiên trong đời.
Tôi ở hiện tại hay cúi mặt bước đi. Tôi giật mình khi nhận ra điều đó. Có lẽ vì ngẩng mặt lên thì cũng không bắt gặp một cái gì đó thân thuộc, một ai đó mình thật sự trông ngóng, hay một ánh mắt sáng lên nếu nhìn thấy nhau. Biết là mình phải mở lòng ra, vậy mà nhiều khi mở ra rồi vẫn thấy trống không. Người ta không thể nói khi không biết phải nói gì. Thế giới rộng ra rồi, tôi nên tập làm quen với những thứ không phải lúc nào cũng làm mình ấm áp.
Tôi vẫn đang nghĩ, phở là món ăn ngon nhất trên đời. Sáng sáng bước ra tiệm phở, ngồi chờ tô phở nóng hỏi thơm phức, rồi hít hà từng cọng phở, húp nước lèo đậm đà cay cay. Đó là một khởi đầu đầy năng lượng, hương vị và bình yên cho một ngày lao đi giữa cái nắng nhiệt đới.
Tương lai gần, tôi sẽ trở về và tận hương món phở ngon nhất trên đời của tôi.
Tương lai xa, tôi sẽ ở một điểm xuất phát mới, dặn lòng đề pa đi rồi trở về một lần nữa. Lần này là trở về thật sự.
Subscribe to:
Posts (Atom)