Thursday, September 13, 2012

không có tính blog đâu...

Biết giờ muốn làm gì nhất không?
Nằm nghe nhạc phim hàn quốc xong buồn ngủ quá sẽ ngủ và mơ về thái tử Shin.
Cứ phải trong lúc bận rộn bài vở là muốn buông xuôi hết, không thể nhớ nổi mình đã làm gì suốt một mùa hè nữa.
Ủa mình cũng đâu cần ai phải đẹp trai hay tài giỏi lắm lắm đâu, mà sao con gái lớn 20 tuổi tìm mỏi mắt không thấy ai làm mình rung động. Ý là chỉ đang hỏi người có thể khiến mình thinh thích đang ở đâu, chứ thậm chí không đòi hỏi có người thích mình nữa.
Và hôm giờ mình đã không hề stalk fb ông Ben. Má ơi mình đúng là một cô gái quân tử nói là làm. Kì lạ là sau bữa gặp mặt "định mệnh" hôm đó, mình thấy thoải mái hẳn, theo kiểu, ờ, mọi chuyện ít ra cũng được giải tỏa trong lòng rồi, ổng đã biết mình đã tức giận như thế nào và mình cũng nhận ra giữa 2 người không còn gì để nói ra sao nên không thấy vướng bận nữa. Mình vẫn không thể say hi ở trường, không hẳn là vì không muốn mà vì cả hai không ai tạo cơ hội cho nhau để cất lên một tiếng chào. Mình bây giờ, cần tập trung học và chạy ào về phía trước thôi. Mình không thể afford một "trái tim tan vỡ" hay bất kì hờn giận mà mình thậm chí không có đầy đủ cơ sở và tư cách để hờn giận một cách đúng nghĩ. Cứ giận, rồi lại tự nhủ "mình là gì mà có thể giận" mệt mỏi hơn nhiều so với việc tức tối một cách thẳng thắn và gào lên "tôi ghét anh".
Hôm nay buổi trưa đi bộ về nhà nhớ đến thầy Freifelder ngày xưa dạy calc ở Vernon. Ờ, hồi đó mình thích ổng mà, một ngày 8 tiết liên tục chỉ đợi đến tiết cuối cùng gặp ổng 45'. Bữa học cuối cùng, mấy đứa khác đều có hội nhóm đi hết, mình ngồi nói chuyện với ổng. Lúc đó đã nghĩ, trời ơi, mình sẽ trở thành một cô giáo và một chục năm sau gửi mail cho thầy nói rằng ngày xưa vì thầy mà bây giờ em cũng đi dạy. Sao con gái thích nằm mơ ghê!
Nói chứ đi đánh răng rồi ngủ đây. Một tuần gì lẹ quá trời mà project cái lớp kia vẫn chưa đụng tới. Rầu ghê.



Sunday, September 9, 2012

according to Dan...

Đi chơi với Sasa. Sau khi cô ấy chở về và phóng xe đi mất tiêu thì phát hiện ra không đem chìa khóa. Ông Trung đã đi chơi với bạn tới khuya. Thằng Tào đang ở Columbia tối mai mới về. Chị Thùy ở meadows bận gì đó không chứa mình được. Bất đắc dĩ, phải mò vào cái list recent recipients trong điện thoại, send một cái message đầy pathetic. He gọi lại, vì ko biết là ai (tất nhiên he đã del số mình từ lâu cũng giống như mình del số him từ kiếp nào). He said ok, mình đến đi, không sao. Cuộc đời mình, giống như là nó không thể random hơn vậy đó.
Thì ra, he has a roommate now, his buddy Allen (có điều tối nay buddy không có ở nhà, hú hồn).
Mình và he, ngồi 2 cái couch đối diện nhau. Nói mấy câu bâng quơ. Rồi mình nói hôm bữa mình mad lắm đó. Tới nỗi muốn phun trân châu vô mặt him, tát him mấy cái. He said sorry. He should have know better. Mình cười trừ, nói là mọi chuyện cũng xong rồi.
Và bạn gái him ko phải người Tào. He said he really liked her. Mình nói, ừa vậy thì tốt. He said she and I are like completely opposite. Mình nói, ừa vậy hả.
Có phải như thế này là mọi chuyện đã không còn là gì nữa không? Tức là bây giờ gặp trên trường thì đã có thể say hi rồi đúng không? Mình nói là ờ, không chắc nha, tùy à nha. He nói là at least it's not a no.
Mình ko biết nữa. Ko biết là có đang buồn hay là ko. Chỉ biết chắc là cuộc đời mình có nhiều chuyện xảy ra thật lạ lùng. Giống như là, cứ nghĩ những chuyện dở khóc dở cười đến nỗi như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, vậy mà rồi đến khi nó xảy đến thì cũng không bất ngờ gì nhiều. Giống như là, quen rồi, story of my life.
Mình ko biết diễn tả như thế nào cái cảm giác bước vô một căn nhà quen thuộc mà hồi đó mình lui tới hoài. Biết mọi thứ trong nhà nằm ở đâu. Biết luôn chủ nhà :). Hôm nay vừa bước chân vào, tất cả vẫn như vậy. Chủ nhà ngồi ở cái sofa ngày trước hai đứa ngồi chung. Mình ngồi sofa đối diện. Mình hỏi, mình uống miếng nước được không. He hỏi mình biết chỗ để li ở đâu phải ko. Mình ờ rồi tự đứng dậy rót nước. Thì mọi thứ cũng nằm đó thôi, chỉ có điều mình và chủ nhà ko còn như xưa. Cả hai đã bắt đầu mặc những chiếc áo người kia chưa bao giờ nhìn thấy, không biết người kia hôm nay đã làm gì hay làm bài tập chưa nữa. Thì thôi. Qua hết rồi mà. Mặc dù thấy trong lòng có xáo động chút đỉnh nhưng nghĩ tới việc cuộc đời mình lâu lâu cứ xuất hiện mấy cảnh như film thì cũng tíu tíu ghê. Có cái câu trong film Dan in real life mình nhớ hoài nhớ hoài (film cũng ok mà con Yến mê lắm), đó là "plan to be surprised". Giờ nghĩ lại câu đó, thấy mắc cười tại thấy giống đời mình quá xá.
Thứ hai sẽ như thế nào? Mình và he có thể nhìn vào mắt nhau và say hi không? Well mình biết là mình đc cái random lắm bởi vậy cũng chưa biết sao nữa. Nhưng mà chú Dan đã nói gì nhỉ, "plan to be surprised". Và mình thì luôn thích những bất ngờ kiểu như những chuyện từ trên trời rơi xuống chỉ xảy ra với mình. Có vậy, cuộc đời mình mới không lẫn lộn với bất kì ai khác.
Xin chào.