Friday, February 4, 2011

chú bé loắt choắt

Mới đi gọt đầu. Tóc dài như thề đã biến mất. Mình lại trông loắt choắt, trở lại phong cách dành cho những người ngủ trên xe buýt, xù tổ chim và ngắn vô phương hướng. Chiều thứ 6 nhìn bản thân mình trong gương, chép miệng, thì ra cắt tóc cũng cần có người hiểu mình.
Anh thầy nhảy vô yahoo chúc mừng năm mới, gọi mình là Thảo nhát gan. 2 năm trời thì ngoài lúc mình mới sang Mĩ thì lúc nãy là lần đầu tiên ổng chat với mình. Thấy vui một chút. Ờ, thì người ta luôn luôn invi nhưng cũng đã đủ nhiệt thành click vào tên mình chúc Tết. Thở dài một cái. Anh thầy mình lớn rồi, hơi đâu mà đầu năm ngồi nói chuyện bá láp với mình. Rồi thì như muôn thuở, bận bịu là lí do để người ta "bibi" trên yahoo. Bom à, tao nhớ mấy bữa học Hoá vớ vẩn của tụi mình một cách quá đáng.
Nói chứ cũng thấy rầu. 18 tuổi đầu, ngồi vô ghế hớt tóc, bà người Nhật nói nhiều mà nói tiếng Anh dở ơi dở hỏi mình phải học high school không. 18 tuổi, người ta xinh đẹp, quần quần áo áo, giày cao gót, mi mắt lấp lánh và son môi màu hồng. Mình cũng 18 mà giống như chưa dậy thì xong. Mụn hứng chỗ nào mọc chỗ đó, tay lèo khèo còn chân mập lù. Hiện tại, mới biến thành Harry Potter phiên bản nữ châu Á. Chắc đến lúc đi làm, hình tượng mình vẫn không thay đổi. Cũng hên mình học Computer Science, chẳng ai yêu cầu váy áo và giày cộp cộp.
Tự nhiên thấy nản. Mẹ bà, mùa đông gì vừa dài vừa lạnh vừa chán. Dân tình thì cứ giả tạo phây phây ra đó. Thấy chưa, thẳm sâu bên trong một người đâu có gì đảm bảo được đâu. Muốn học xong, về nhà cho rồi. Nghe thật nhàm tai nhưng rốt cuộc mình cần gì hơn một nơi mà mình biết rõ mình có nhà cửa, bạn bè. Nhất là biết rõ mình là ai. Mĩ hả, cuộc sống của những đứa lửng lơ và hay sợ hãi như mình thật mờ nhạt. Mà mờ nhạt cũng có nghĩa là đôi khi cô đơn mà không dám thừa nhận với bản thân.
Mình sẽ tốt nghiệp vào mùa đông 2013, khi mình 21 tuổi rưỡi. Sẽ đi Hàn Quốc ít nhất 6 tháng. Sau này sẽ để tóc dài ngang vai, có một chút mái xéo, mang mắt kính đẹp dù có đắt tiền cỡ nào. Hahaha, bởi vì như vậy nhìn nghiêng sẽ rất hay hay. Khi đó mình đã có chân nhỏ, vì mùa xuân này sẽ đi chạy bộ rồi. Mình sẽ mặc skinny jeans thoải mái và chỉ mang giày mình thích đi làm. Mình sẽ kệ mẹ hết mấy đứa giả tạo, ích kỉ, đê tiện mà chỉ chơi với mấy đứa tình thương mến thương đối với mình. Tối tối mình sẽ ăn cơm với ba mẹ, cuối tuần đi uống sinh tố rẻ tiền và ăn bún các loại với hội xe cub (dù bây giờ không đứa nào đi cub). Hè sẽ tổ chức đi chơi với hội. Cuộc sống tràn đầy nắng như vậy, nói thiệt mình cũng chẳng cần đi châu Âu du lịch nữa. Hay là hội mình đi châu Âu chung thì tao sẽ đi :))
Chuyện vô duyên nhất ngày là roommate về nhà, bực gì người yêu đó mà nói chuyện ngang với mình. Cũng hên là cuối cùng cô ấy không dỗi nữa, 2 người lại cười hề hề và chúc mình ngủ ngon rồi đi mất.
Bây giờ mình sẽ nuôi tóc dài ngang vai lại đây. Bây giờ xấu xấu chút cũng được, ở đây cũng đâu có ai đẹp trai mà mình quan tâm. Đợi sau này đi, mình phải làm cho thiên hạ lác mắt.
HAHAHAHHAHAHAHAHHAHAHAHAHHA



Wednesday, February 2, 2011

ku đen và mùa xuân

30 Tết, ở nhà một mình. Nhà cửa cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ tối hôm qua. Vô tình đó, mình cũng chẳng để ý ngày tháng gì. Biết được nghỉ thì dọn nhà, thế thôi.
Năm hết Tết đến, mình lại một lần nữa ở một nơi xa xôi. Không khí rộn ràng của mùa xuân không có nhưng mấy kiểu buồn man mác cuối năm thì đầy. Trời, nói chứ mình cũng thấy cô đơn dữ dội mà, một thân một mình cũng chán thấy muốn chết luôn đó. Hiện giờ, trong căn nhà 736, mình ngồi nghĩ về những gì đám bạn có thể đang nghĩ. Những điều trong đầu tụi nó chắc cũng phải đầy mùa xuân. Mùa xuân đầu tiên mấy đứa mình vào đại học, mùa xuân đầu tiên ngấp nghé giống như người lớn. Mùa xuân thứ 18, cảm giác đó rốt cuộc như thế nào?
Nếu nói về điều đánh dấu sự trưởng thành của con người, mình thích mùa xuân hơn sinh nhật. Cái gì đó của đất trời, nắng gió, hương thơm và mùi vị những ngày cận Tết làm người ta nao nức sum vầy. Mà người ta, từ những thứ mới tinh tươm thơm phức đó, giống như được sống một lần nữa hơn là già đi một lần nữa. Thì ra, mình yêu mùa xuân ở nhà và những con đường vắng ngày Tết đến vậy.
Thật ra, thấy vui khi mẹ gọi điện. Cả khi nói nhảm trả lời không kịp trên fb với mấy đứa bạn. Khi nhận được yêu cầu phải chúc tình yêu. Khi nghe câu nói nhớ về lúc trước. Hình như nếu lòng bình lại, dẹp đi mấy chuyện bực tức về mấy người tồn tại một cách dzô dziên trong cuộc sống mình bây giờ, thì niềm vui của nhà mình, của bạn bè mình cũng luôn luôn đến được với mình. Lúc nhìn ngoài trời, những nhánh cây đóng băng trắng lấp lánh dưới ánh đèn, đã nghĩ là ước gì nguyên đám mình đang ở đây trong căn nhà 736 này, ăn uống, đùa giỡn, đánh bài để những thứ như là tuyết trắng trở nên mới mẻ và kì diệu đối với mình.